Trong câu chuyện cuối tuần bâng quơ, tôi đã buột miệng: “Giàu cũng khổ, nghèo cũng khổ. Có tiền cũng khổ, không có tiền cũng khổ.” Nhiều người khổ vì nghèo khó. Những người khác có điều kiện tài chính thật tốt, nhưng cũng chẳng thấy sự tự tại trong cuộc sống của họ. Lui tới thì cũng chỉ có một sự thật bất biến là khổ, nó có mặt ở khắp mọi nơi – bất chấp điều kiện mà chúng ta có được. Và đó cũng là sự thật tuyệt đối mà Đức Phật đã chỉ dạy. Nếu có thể “thấm” được sự thật này thì chẳng còn gì là khổ nữa. Bởi vì khi đó, chúng ta có thể xem “khổ” là một sự việc quen thuộc và bắt buộc. Khi mọi thứ đã quen thuộc và bắt buộc phải như thế rồi thì thật là chúng ta chẳng còn quan tâm đến nó nữa. Ví như việc khi chúng ta đi trên con đường quen thuộc hàng ngày thì một cách vô thức, chúng ta chẳng còn chú ý gì nhiều đến nó nữa.
Liệu có được dễ dàng như thế không?
Continue reading “Khổ đau”