Vô thường

Đoá hoa sen kiêu sa đẹp đẽ được hai ngày, rồi cũng đến lúc cũng phải tàn tạ và xác xơ.

Sinh. Diệt. Vô thường. Chúng ta đến với cuộc sống này để rồi ra đi. Không ai tránh khỏi. Nhưng mọi người có vẻ như chỉ thấy vô thường xung quanh mình, mọi người xung quanh mình (chứ không phải chính bản thân ta) đang già đi, dần ra đi khỏi cuộc sống này. Mà thường quên mất rằng chính mình cũng đang bước nhanh trong tiến trình ấy.

Chúng ta không thể thay đổi qui luật tự nhiên của sinh diệt, vô thường này. Chắc chắn là vậy. Chúng ta chỉ có thể chuẩn bị để “hợp tác” với tiến trình này tốt nhất. Nếu biết sẽ đến lúc tàn tạ, hãy thử hỏi bản thân bây giờ cần phải làm gì, để có thể “tàn tạ” một cách thuận lợi nhất? Và hơn thế nữa để có thể đi tới kiếp sống kế tiếp một cách ý nghĩa và thuận lợi nhất? Và bắt tay vào làm ngay, không chờ đợi.

Ra đi là để trở lại. Chắc chắn là vậy. Trở lại như thế nào là tuỳ ở hành động, suy nghĩ và lời nói chúng ta gieo trồng tại đây, ngay ở thời điểm này.

Trước hết, hãy thả lỏng thân, tâm thật đều đặn. Thân và tâm bạn sẽ “cho” bạn biết cần phải làm gì. Câu trả lời nằm ngay chính trong thân và tâm của bạn. Không có ở ngoài kia.

Tản mạn nhân lúc ngắm cánh sen tàn trong buổi trưa nắng đổ lửa của Saigon.

One thought on “Vô thường

Leave a Reply