Ở miền Trung, nơi tôi lớn lên, mỗi năm thường có vài cơn bão lớn ghé thăm. Cây đổ ngổn ngang, mái tôn bay, hàng rào xiêu vẹo là những gì tôi còn ghi lại được từ trong quá khứ.
Mỗi khi bão sắp về, những cây lớn chính là những cây cần chú ý nhiều. Và để bảo vệ mọi người và bảo vệ sự sống của chính cái cây, các cành lớn, nhánh to thường sẽ được cắt tỉa một cách cẩn thận có tính toán để gió bão không thể quật đổ được cây. Dù tiếc biết bao nhiêu đi nữa, chúng ta vẫn làm, chấp nhận và hiểu rằng đó là lẽ thường, là việc cần làm, là việc nên làm, là việc có ích. Và nhờ những việc cắt tỉa đó mà chúng ta ít rủi ro hơn. Và cây lại xanh tươi trở lại vào mùa sau, khi đã đủ thời gian hồi phục.
Dù chúng ta không muốn giông bão, nó vẫn đôi khi ghé thăm. Đó là lẽ thường của cuộc sống vậy. Và lần này, cơn bão mang tên Cô Vy đã ghé thăm, đã ở lại quá lâu. Sẽ có những việc tỉa cây, cắt cành mà dù đau xót, dù không mong muốn, sẽ vẫn phải diễn ra. Điều này chắc chắn là lẽ thường, là việc cần làm, là việc nên làm, là việc có ích. Chỉ có thể nhờ những việc cắt tỉa đó mà chúng ta ít rủi ro hơn. Và mọi việc sẽ xanh tươi trở lại vào mùa sau, khi đã đủ thời gian hồi phục. Cần tin và hy vọng vào điều đó.
Mỗi khi cuộc đời giông bão, luôn cần tìm cho bản thân một chỗ an yên để trú ẩn. Và chỗ đó không nằm khác hơn ở ngay bên trong mỗi chúng ta: đó chính là tâm tĩnh lặng, sự bình tĩnh, tấm lòng rộng mở, chấp nhận và tích cực. Hãy an trú và nương tựa vào chính nơi bản thân bạn. Điều đó là có thể làm được, như Đức Phật đã dạy từ 26 thế kỷ trước.