Mọi thứ đều đến và đi, sinh và diệt. Đó là nguồn gốc của khổ đau.
Khi có gì đó vui, ta bám víu vào nó và sợ đến một ngày nó ra đi. Dù có sợ nhiều hơn nữa thì nó cũng sẽ vẫn sẽ ra đi như một lẽ tự nhiên.
Hoặc khi có gì đó không vừa lòng, ta lại sân hận và ước mong điều đó đã không xảy ra. Điều tốt hơn trong hoàn cảnh đó nên là (1) cố gắng tìm hiểu xem vì sao nó đã sinh ra (2) và dựa trên bài học đó để cam kết không “gieo” nhân để nó xảy ra nữa, hoặc ít ra là hạn chế và (3) đối với những gì đã xảy ra rồi, hãy chánh niệm và quan sát nó. Rồi nó cũng sẽ diệt như biết bao điều khác. Tuy nhiên, nhờ bình tĩnh, quan sát, ta có thể chọn cho mình một cách phản ứng có lợi ích nhất cho thân và tâm mình, mà không gieo tiếp “nhân” xấu cho tương lai của chúng ta.
Chúc mọi người một Chủ nhật an lành.