Con sóng vào bờ, thoáng chốc rồi lại trở về với biển khơi. Dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủi, con sóng cũng đã kịp lưu lại những vệt dài trên bãi cát. Vệt sóng…
Chúng ta đến và đi khỏi cuộc đời này. Dù có trăm năm, ngoảnh lại thì cũng chỉ là một cơn gió thoảng vụt bay. Chúng ta để lại những gì cho cuộc đời này…? Những dấu ấn …
Có những khát vọng để lại những dấu ấn sâu đậm cho cuộc sống này sau khi rời bỏ thế giới ra đi. Và nếu không cẩn thận thì chính những khát vọng đó lại trở thành một ngọn lửa dữ dội, thiêu cháy chính bản thân chúng ta, cuộc sống của chúng ta và những người xung quanh mà ta hằng thương yêu. Hãy tỉnh thức!
Chúng ta để lại những gì cho cuộc sống này khi ra đi? Có lẽ cũng chẳng cần để ý lắm đến kết quả cuối cùng đó. Mỗi một suy nghĩ, hành động, và lời nói mà chúng ta liên tục gieo xuống trong mỗi một phút giây tự thân nó đã là những cơn sóng, để lại muôn vàn những dấu ấn trong cuộc đời của chúng ta. Việc chúng ta cần để ý là quan sát các suy nghĩ, hành động và lời nói của chúng ta liên tục, tỉnh thức. Quan sát để biết những suy nghĩ, hành động và lời nói nào có hại thì từ từ bỏ đi. Quan sát để biết những suy nghĩ, hành động và lời nói nào có lợi ích, giúp chúng ta sống ý nghĩa hơn, hướng thiện hơn, tốt đẹp, bình yên hơn, hạnh phúc hơn thì cần cố gắng duy trì, gieo trồng thêm những hạt mầm của bình yên và hạnh phúc đó. Việc quan sát và chỉnh sửa này cần phải liên tục, liên tục, liên tục trong mỗi một giây phút, như những cơn sóng không dứt ngoài kia. Liên tục quan sát. Liên tục chỉnh sửa.
Và cứ thế, chẳng cần phải chú ý vào việc chúng ta để lại dấu ấn gì ở cuộc sống này. Tự thân việc gieo trồng những hạt bình yên và hạnh phúc đó sẽ “tự biết” để lưu lại những dấu ấn gì theo qui tắc vận hành của tự nhiên, mà tôi chắc chắn là không nằm ngoài những dấu ấn của bình yên, của hạnh phúc và của cả sự vĩ đại. Mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta không cần quá để ý đến dấu ấn mà chúng ta có thể để lại. Chẳng cần chú ý lắm đến điều đó. Và một cách cao thượng hơn, chẳng cần để lại dấu vết gì ở cuộc đời này cả. Mọi thứ đều sinh và diệt, diệt đi rất nhanh như áng mây bay ngang bầu trời, trả lại một bầu trời xanh ngát, rộng mở và ngập tràn ánh nắng,
Ra đi rồi để trở về như những con sóng miệt mài xô bờ kia. Con sóng chẳng cần để ý mình để lại dấu vết gì trên bãi cát. Dù vô ý như thế, những vệt sóng ở lại thật đẹp, thật tự nhiên, thật bình yên. Hãy liên tục gieo trồng những hạt mầm của bình yên! Và cứ thế chúng ta có thể sống ý nghĩa hơn, mãnh liệt hơn mỗi ngày!
Tản mạn của một U50, trong một buổi sáng sớm dạo biển và thư giãn trong tĩnh lặng.
Đi và viết…