Khi tôi chết, hãy thiêu và rải tro xác của tôi

Đây là trích đoạn từ bản thảo tôi đang viết cho cuốn sách đầu tiên của tôi “Hành trình hạnh phúc 1.0“.

Vào một buổi chiều muộn cuối hè, tôi cùng một số anh em bà con ra thắp hương tại khu vực nghĩa trang gia đình bên nội của tôi ở gần sân bay Tp. Vinh. Người em con ông chú của tôi cùng với các anh em họ hàng khác mới kịp tôn tạo lại khu mộ bao gồm mộ phần của ông nội, bà nội của tôi, và các anh, em, con, cháu họ hàng của ba tôi. Sau khi sắp lễ và thắp nén hương, trong lúc chờ để hoá vàng mã, tôi trầm ngâm và nghĩ ngợi. 300 năm nữa, những nấm mộ này sẽ đi về đâu? Sẽ trở nên như thế nào?

Có lẽ sẽ chẳng cần đến 300 năm. Mà chỉ cần thêm 2 đến 3 thế hệ nữa thôi, chẳng còn ai nhớ nỗi chính xác những bộ xương cũ ở dưới những nấm mộ này là của ai. Chúng ta cần phải chấp nhận một sự thật lạnh lùng đó. Và dù muốn hay không, cát bụi cũng sẽ phải trở về với cát bụi, vô danh cần trở về với vô danh.

Tôi đã từng lo sợ rất nhiều về cái chết, về những nấm mộ, về những bộ xương. Tôi dần nhận ra sự vô nghĩa trong việc lo lắng về những điều đó. Thay vào đó, tôi cần suy nghĩ nhiều hơn về cái chết của chính bản thân mình và xem thử tôi cần chuẩn bị những gì để có thể đi đến tiến trình đó được tốt nhất.

Tôi mong muốn rằng, sau khi tôi ra đi khỏi cuộc đời này, thân xác tôi sẽ được những người thân của tôi đem đi hoả táng. Và sau đó, chọn một dịp thuận lợi và một nơi mà người thân của tôi (vợ hoặc con của tôi) cảm thấy thoải mái nhất để rải tro xác của tôi về với thiên nhiên. Cát bụi cần phải trở về với cát bụi, một cách nhanh nhất. Vô danh cần trở lại với vô danh, tôi nghĩ thế. Tôi không muốn tốn thêm một mảnh đất nào trên trái đất này cho nấm mộ của tôi. Tôi không muốn người thân tôi phải bỏ ra thêm một chút công sức nào để chăm sóc cho phần mộ của tôi, mà sau cuối nó vẫn sẽ trở thành một nấm mộ vô danh. Và hơn thế nữa, tôi không muốn tự sắp xếp cho mình vào một hoàn cảnh khó coi, ví như khi tôi còn chưa kịp luân hồi được qua cuộc sống kế tiếp (theo nền tảng giáo lý nhà Phật), khi vẫn còn quanh quẩn bên mộ phần của tôi, mà nhỡ may có người không biết đó là một nấm mộ và mạo phạm hoặc xây nhà ngay lên trên phần mộ của tôi. Khi đó, vì sân giận mà tôi có thể tạo nên những nghiệp bất thiện kế tiếp cho bản thân. Sân giận có thể lại nối tiếp với sân giận. Thật không đáng tự khép mình vào hoàn cảnh như thế chút nào. Tôi có thể chuẩn bị tốt hơn thế.

Tôi mong muốn được trở về với hư không nhanh nhất có thể. Nếu những người thân của tôi còn nhớ, còn biết, còn thương tôi thì mọi người luôn có thể quây quần bên bàn thờ tổ tiên ở nhà mỗi dịp lễ Tết, đám giỗ để tưởng nhớ đến tôi. Có lẽ điều đó ý nghĩa và quan trọng hơn cho tất cả mọi người.

2 thoughts on “Khi tôi chết, hãy thiêu và rải tro xác của tôi

  1. Pingback: 500 – Viet Hung
  2. Ha ha…Bài này buồn cười quá. Giống một kiểu draft di chúc, dài và thắm thiết.
    Mỗi người đều đã trải qua vô vàn lượng kiếp sống. Và bởi vậy mà đã chết rất nhiều lần. Những ngôi mồ mả kia đều có thể từng là mô mả của chính ta trong vô vàn lượng kiếp sống trước.

Leave a Reply to Phạm Thu HiềnCancel reply