Cho hay nhận?

01

Long An, những xã sát biên giới, là điểm đến trong chuyến đi từ thiện lần này. Ngoài các phần quà hỗ trợ các hộ nghèo, chúng tôi đặc biệt còn chuẩn bị được 14 suất học bổng cho các em nghèo, học giỏi. Nghe cũng có vẻ như bao chuyến đi từ thiện khác nhỉ? Có khác là lần này, chúng tôi quyết định đi đến trao học bổng cho các em tận nhà. 

Đó là những căn nhà tạm bợ. Có những căn nhà thậm chí không có vách, chỉ là những tấm bạt che tạm với khung tre, mà bạt cũng không có đủ. Thế là gió và mưa cứ tự nhiên ghé thẳng vào thăm.

Đa phần các em được trao học bổng lần này có gia đình rất khó khăn. Những hoàn cảnh đại loại như: Nhà có 3 chị em gái. Khi biết bé thứ 3 cũng là con gái, ba mấy đứa bắt mẹ mấy đứa phải bỏ bé. Việc phá thai không thành và để lại di chứng cho đứa em út. Bị kém trí. Ba bỏ đi lấy vợ mới để “kiếm” con trai, để lại 4 mẹ con. Mẹ lên thành phố giúp việc và liên tục gặp bệnh tật. 3 chị em ở với ngoại. Chị gái đầu đã nghỉ học, đi mần, 1 ngày kiếm khoảng được mấy chục ngàn phụ tiền ăn. Ngoại kể chuyện. Ngoại khóc… Cô em gái giữa là bé được nhận suất học bổng lần này, có rất nhiều bằng khen trong nhà. Khi nhận được phong bì học bổng từ các cô chú, em có vài lời phát biểu: “Con xin cảm ơn các cô chú đã trao phần học bổng cho con. Con xin hứa cố gắng hết mình sao cho xứng đáng với phần học bổng này…” Tiếng nói đứt quãng và kết thúc giữa chừng trong nước mắt… Rồi mọi người đều cùng thấy mắt ngấn nước… Trời mưa ở ngoài kia…

Cho hay nhận? Chúng tôi cùng nhau góp công sức và tiền của cho những chuyến đi này. Tôi tin rằng những phần quà tuy nhỏ bé nhưng chắc chắn có tác dụng tích cực, động viên các em. Nhưng đó có phải là điều thu được duy nhất?

Trọn một ngày thứ 7, thay vì cafe, đọc sách, ngủ nướng, nghỉ ngơi, chúng tôi cùng nhau đi. Rồi chứng kiến và thấy được thực tế những hoàn cảnh khó khăn như vậy. Nhói đau. Những giọt nước mắt. Bản thân câu chuyện của các em đã mang đến cho tôi một khoảnh khắc khó quên. Các em tuy gặp hoàn cảnh rất khó khăn, nhưng vẫn cố gắng học hành. Nhìn các em để tôi biết rằng tôi đã và đang rất may mắn trên cuộc đời này. Phần chúng tôi có thể giúp cho các em được thì ít, phần mà các em đã cho lại thì thật là thấm và sâu. Thấy những giọt nước mắt rơi, nhìn những nụ cười xoá bớt âu lo, chính chúng tôi là người được nhiều nhất khi cảm nhận được rằng hành động của chúng tôi có thể giúp được các em phần nào trong cuộc sống. Vâng, đó là phần thưởng lớn nhất trong bất kỳ một dự án thiện nguyện nào.

Nếu các bạn còn trẻ, còn có thời gian, tôi đề nghị các bạn sắp xếp để có thể tham gia những hoạt động thiện nguyện này. Các bạn sẽ nhận được rất nhiều trong việc cho đi một cách ý nghĩa đó.

Leave a Reply