Sơ mở của cho tôi vào mái ấm, nơi Sơ đang nuôi dưỡng hơn 50 trẻ mồ côi, dị tật và người già vào một sáng thứ 7 tại Củ Chi.
Đứng trước Sơ tôi sửng sốt. Dù Sơ chỉ ngang vai tôi, sao tôi có cảm giác vô cùng nhỏ bé trước Sơ một người đã có tuổi, nhỏ người, gầy, lời nói nhỏ nhẹ, với nụ cười nhân hậu?
Và tôi đã tìm được câu trả lời. Một câu trả lời mang đậm tính nhân văn và cũng là một bài học sâu sắc cho chính bản thân tôi. Câu trả lời chỉ gói gọn trong hai chữ TẤM LÒNG.
Tôi có một con gái và cả nhà tôi đã rất vất vả để có thể nuôi nấng và chăm sóc cho con gái tôi. Còn Sơ và mái ấm? Hơn 50 trường hợp bất hạnh, không có quan hệ ruột thịt. Và có nhiều trường hợp dị tật bẩm sinh. Các Sơ đã dành trọn tâm tư và tình cảm, sức lực và tiền bạc, mồ hôi và nước mắt lẫn niềm vui trong mỗi một giây phút, để duy trì và sưởi ấm được mái ấm này.
Chính tấm lòng và tâm hồn lớn này đã khiến tôi cảm thấy quá nhỏ bé khi đứng trước Sơ. Chúng ta lớn hay nhỏ không bao giờ vì thân tướng của chúng ta cả. Chúng ta chỉ có thể lớn chính bằng tấm lòng rộng mở và từ ái của chúng ta.
Con xin có một lời cảm ơn về tấm lòng của các Sơ và mái ấm. Con cũng xin cảm ơn về bài học quí giá về tấm lòng mà Sơ đã dạy cho con chính qua hành động của Sơ.

Image credit: http://ww1.kenliew.com/wp-content/uploads/2013/06/20100320hand-in-big-hand.jpg